Lời mở đầu của Blog.

Mười Hai Bến Nước.
            
          Chúng tôi mượn lời ca dao để đặt tên cho Bog này.
          Tục ngữ : Phận gái mười hai bến nước,trong nhờ, đục chịu.
          Ca dao:  Phận gái bến nước mười hai,
                         Trong nhờ đục chịu, may ai nấy nhờ.
          Lục Vân Tiên:
                          Lênh đênh một chiếc thuyền tình,
                          Mười hai bến nước biết đưa mình về đâu.
          Mười hai là con số thiêng.Này nhé,khi một con người sinh ra là có 12 Bà Mụ tham gia tạo dựng thân xác và tâm hồn cho/của Nó.Nếu nó là con gái, mười hai bến nước chờ đợi Nó. May và có phước thì gặp bến trong,rũi thì chịu bến đục.( Bến Đục,như là một cảnh báo người đời, ở đầu đường vào Chùa Hương.Đi vào chùa,với cái Tâm Phật, may ra tâm hồn và nhân cách có thể “lâng lâng” gột sạch,mà có thể  vượt qua bến đục, tìm được bến trong.
Con người ta ai cũng phải sống trong thời gian,12 canh giờ một ngày, 12 tháng một năm.Mười hai, là một chu ký mà con người nghiệm ra được, để nhận thấy sự biến dịch, đổi thay. Cũng là để mong ước, chờ đợi.
Mười hai bến nước, vẫn còn là nỗi ám ảnh về thân phận con người, một khi sự tha hóa của xã hội vẫn còn,tha hóa quyền lực,tha hóa nhân cách,tha hóa văn hóa…Con người, người dân, đành phó mặc cuộc đời cho số phận.Dẫu Nguyễn Du từng khẳng định :”Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều.”Vì thế vẫn còn nhiều hy vọng,một khi nhân bản, nhân quyền được nhận thức và thực thi.Con người, người Dân có thể chèo lái con thuyền đời mình cập những “bến mơ’, những bờ “hảo vọng”( tên một mũi đất ở châu Phi.)Như thế , mỗi người phải tự vươn lên, cùng nhau góp công góp tài xây dựng cho mình những bến đợi hạnh phúc.
Đúng ra cái Đại hội XII chỉ là việc riêng của đảng,dẫu là có đến 4 triệu thành viên. Nhưng không phải, 11 cái Đại hội, hay dở thề nào thì cũng đã gắn chặt với vận mệnh của dân tộc, thậm chí với từng người!
          Đại hội XII,cũng thế, liệu Nó có là sự Tổng kết đúng đắn, đúng nghĩa của một chu kỳ không. Cái chu kỳ ấy trong lịch sử Việt Nam hiện đại,chính là Mười Hai cái Đại Hội của đảng Cọng sản, từ cái đại hội đầu tiên họp trên sân banh ở Hồng công, mà sau này Tố Hữu đã xa xót “như đúa trẻ sinh  nằm trên cỏ. Không quê hương sương gió tơi bời.”Liệu Nó có là sự khép lại một quá khứ, mà bên một vài nét chấm phá có màu tươi,lại còn quá nhiều mãng u ám, tồi tệ.Nghĩ tới bức tranh đất nước Việt hôm nay,không thể không nhớ tới lời Ông Marx từng trích dẫn một câu thành ngữ La tinh :”Cacatum non es pictum”- nghĩa :Sự bôi bác không phải là bức tranh.Đảng cũng nên hiểu 12 là một chu kỳ!
          Biết bao mong đợi Đai hôi XII sẽ thật sự khép lại “những hư hỏng cũ kỷ”(mượn chữ của HCM), để mở ra một thời kỹ mới của những “tốt tươi đẹp đẻ” (cũng chữ của HCM)
          Với tâm tình ấy, chúng tôi mở Blog này góp tiếng nói  của những người từng dấn thân kể cả những người trẻ mới, từng hy vọng, rồi thất vọng.Nay vẫn lại có những kỳ vọng mới.
          Hãy cùng chúng tôi góp tiếng nói của những thảo dân ,tuy là thân phận“lau sậy”, nhưng như Pascal nói, là những cây lau sậy có suy nghĩ,có Tâm hồn./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét